Hành trình những bước chân xanh – chặng đường Tắc-Pổ đã khép lại với nhiều ý nghĩa thiết thực, chuyến đi của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết với hơn 20 con người từ Bắc-Trung-Nam về với vùng xa xôi Nam Trà My – Quảng Nam.
Tắc Pổ- một trong nhiều điểm trường của trường Phổ thông Dân tộc Bán trú Tiểu học Trà Tập, nằm trên dãy núi Ngọc Linh, thuộc huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam. Ngọn núi cao 2.598m, được mệnh danh là nóc nhà của miền Trung Việt Nam hay còn được gọi là đỉnh trời.
Từ 3h sáng, những con người đầy nôn nao, nhiều nhiệt huyết chúng tôi đã tập trung đầy đủ tại điểm xuất phát để khởi hành đến với điểm trường Tắc-Pổ. Sau hơn 5 tiếng trên chuyến xe với một hành trình xa xôi những cũng đầy tiếng cười, đoàn cũng đến được với chân đỉnh núi, mọi người bắt đầu tập kết nhu yếu phẩm và những phần quà cho các hộ dân, sau đó xuất phát leo lên đỉnh núi.
1km đầu mọi người còn nói chuyện râm ran, vui đùa cười giỡn. Băng qua 1 con dốc dài, qua những đoạn suối nằm sâu trong rừng trúc, mọi người đã thấm mệt và dần dần chỉ còn lại là những tiếng thở dốc. Thời tiết miền Trung mùa này nóng gắt, trời trưa dầm và nắng lên cao đỉnh đầu, quãng đường bắt đầu ghềnh dốc và cheo leo hơn. Cứ qua 1 con dốc là mọi người phải ngồi nghỉ mệt để lấy lại sức. Đi qua những con suối trập trùng, những thửa ruộng bậc thang nối nhau liên tiếp, các ngọn đồi bao la rộng lớn hiện ra trước mắt chúng tôi.
“Chưa bao giờ mình thấy những con dốc như vậy”, những giọng nói đứt quãng như đang mô tả 1 hành trình đầy chông gai của cả đoàn, rồi mọi người lại động viên nhau để đi tiếp, thì sau đó gần 2 tiếng mọi người cũng đến được điểm trường.
Vừa tới điểm trường cũng là lúc mọi người lo ăn cho buổi trưa, mỗi người một tay lăn vào bếp, món ăn quen thuộc vẫn là mì tôm trứng và ít rau tại Nóc Tắc-Pổ. Nghỉ ngơi một tí rồi mọi người lại chuẩn bị phân quà và set up điểm tổ chức, cả đoàn chung tay làm mọi việc đến 16h chiều, lúc đó mọi người dân trên Nóc đã tập trung đầy đủ.
Những trò chơi được tổ chức cho các bạn nhỏ, không khí rộn ràng hẳn lên, mọi người rất háo hức vì những hoạt động vui chơi như vậy ở đây vốn không nhiều. Những ánh mắt trẻ thơ trong trẻo, những nụ cười hồn nhiên như là nguồn động lực và niềm vui của cả đoàn, nó thật sự đem lại cho chúng tôi cảm giác an ủi và cảm thấy mọi thứ là xứng đáng sau một chặng đường dài.
Trời về chiều ở trên đỉnh thường hay trở mưa, mây đen ùn ùn kéo tới, gió bắt đầu nổi lên nhưng len lỏi trong chúng tôi là những hơi ấm vẫn đong đầy, nó là hơi ấm của sự sẻ chia, hơi ấm của tình người. Sau những hoạt động trò chơi thì những phần quà và nhu yếu phẩm được trao tận tay cho mọi người ở trên Nooc nhờ sự hỗ trợ của Cô Mít.
Những phần quà nhỏ nhưng lại chứa đựng sự sẻ chia lớn lao khi được trao đúng người, đúng thời điểm. Chúng tôi hạnh phúc không chỉ vì những thứ mình đã cho đi mà còn vì những cảm kích mà mình đã nhận lại được. Thật không gì bằng khi chúng ta trao cho ai đó thứ gì, và họ trao lại cho ta cảm giác mình đã vừa làm một việc đúng đắn và xứng đáng.
Đêm lại về trên Nooc, mọi người lại chuẩn bị món cháo gà cho buổi tối. Đêm trăng và cũng đầy sao, mọi người cùng ngồi lại đàn ca hát hò, tâm sự, chia sẻ cho nhau những trải nghiệm thú vị của ngày hôm nay. Sương tràn về trên Nooc, xung quanh đống lửa trại tất cả cùng quay quần hòa nhịp dưới một tiếng đàn.
Thoắt cái trời sáng, tiếng gà gáy, tiếng gọi nhau í ới làm tôi thức giấc, mặt trời còn ở sau dãy núi và màn sương tràn về đến chân lều, quang cảnh thơ mộng như cõi tiên. Mọi người tranh thủ lưu lại những khoảnh khắc lúc bình minh.
Cả đoàn đi thăm từng nhà, giao lưu tìm hiểu cuộc sống của mọi người, chơi đùa với lũ trẻ con.
Mọi người dọn dẹp và thu dọn hành trang để xuống núi, tiếng chào tạm biệt của lũ trẻ con là thứ dường như níu chân từng người, nhất là những bạn lần đầu đi thiện nguyện cũng như lần đầu đặt chân tới đây.
Hành trình kết thúc trong niềm vui và sự phấn khởi của mọi người, đây cũng đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình đầy ý nghĩa về với trẻ em và người lao động ở những vùng miền xa xôi.
Cảm ơn sự đồng hành của Foodmap.asia và các nhà hảo tâm bốn phương.
—
Nhiếp ảnh gia : Lê Quang Long